10 Nhưng ngày ấy thuộc về CHÚA Vạn Quân, Ngày Chúa báo trả những kẻ thù nghịch Ngài. Lưỡi gươm sẽ ăn nuốt đến thỏa dạ, Uống máu đến đã khát, Vì đó là tế lễ dâng lên CHÚA Vạn Quân, Tại miền đất phương Bắc, bên bờ sông Ơ-phơ-rát.
11 Hỡi nàng Ai-cập, trinh nữ kia, Hãy đi lên Ga-la-át tìm dầu xoa! Ngươi có chữa trị bao nhiêu thuốc cũng vô hiệu, Vết thương ngươi chẳng kéo da non!
12 Các nước ngoài nghe tin ngươi bị ô nhục, Tiếng ngươi kêu cứu vang dội khắp đất. Chiến sĩ vấp phải chiến sĩ, Cả hai cùng ngã dài.”
13 CHÚA phán với tiên tri Giê-rê-mi về việc Nê-bu-cát-nết-sa tiến đánh Ai-cập:
14 “Hãy loan tin khắp Ai-cập, hãy rao ra tại Mích-đôn, Mem-phít, và Tác-pha-nết: ‘Hãy đứng vào hàng, chuẩn bị sẵn sàng, Vì lưỡi gươm chém giết tứ phía chung quanh ngươi!’
15 Tại sao thần A-bít trốn chạy? Thần bò đực của ngươi không đứng nổi vì CHÚA đã xô nó xuống!
16 Ngài làm cho nhiều người vấp ngã. Người này rủ người kia: ‘Đứng dậy mau, ta trở về với dân tộc ta, Trở về nơi chúng ta sinh ra, Tránh xa lưỡi gươm kẻ ức hiếp!’