17 Tại đấy, chúng sẽ gọi Pha-ra-ôn, vua Ai-cập, ‘Cái miệng huênh hoang đã đánh mất cơ hội!’ ”
18 Đức Vua, danh Ngài là CHÚA Vạn Quân, phán: “Thật như Ta hằng sống, Kẻ thù sẽ đến, như ngọn Tha-bô giữa các núi, Như núi Cạt-mên bên bờ biển cả.”
19 Hỡi nàng Ai-cập ngự chễm chệ, Hãy chuẩn bị hành trang đi đày! Vì thành Mem-phít sẽ nên hoang vu, Bị thiêu trụi, không người ở.
20 Ai-cập là bò cái tơ đẹp đẽ, Nhưng lại bị ruồi trâu Từ phương Bắc chích!
21 Ngay cả bọn lính đánh thuê ở giữa quân đội Ai-cập, Giống như bò con béo tốt, Cũng quay lưng, trốn chạy, Không giữ nổi vị trí. Vì ngày hoạn nạn đã đến với chúng, Giờ phán xét chúng đã điểm!
22 Nàng kêu lên như tiếng rắn trườn đi, Vì kẻ thù tràn đến với đội quân hùng mạnh. Chúng cầm rìu xông tới Như đoàn phu đốn củi.
23 CHÚA phán: “Chúng chặt ngã rừng nàng, Vì rừng sâu không xuyên qua được. Chúng đông hơn cào cào, Không thể đếm được.