5 CHÚA phán: “Sao Ta thấy chúng hoảng sợ, Quay lưng bỏ chạy? Các chiến sĩ bị đánh tan tành, Trốn chạy tán loạn, Không dám ngoảnh lại! Kinh hoàng tứ phía!
6 Người nhanh chân không trốn kịp, Người mạnh sức không thoát khỏi! Trên miền Bắc, bên bờ sông Ơ-phơ-rát, Chúng lảo đảo ngã xuống.
7 Ai kia, dâng trào lên như sông Ninh, Như các dòng sông nước chảy cuồn cuộn?
8 Ai-cập dâng trào lên như sông Ninh, Như các dòng sông nước chảy cuồn cuộn! Ai-cập tự hào: Ta sẽ dâng lên, tràn ngập đất, Tiêu diệt thành phố và dân cư trong thành!
9 Ngựa chiến, hãy phóng lên! Xe chiến mã, hãy lao tới! Các chiến sĩ, hãy tấn công! Các chiến sĩ Ê-thi-ô-bi và Ly-bi chuyên cầm khiên, Các chiến sĩ Ly-đi có tài bắn cung.
10 Nhưng ngày ấy thuộc về CHÚA Vạn Quân, Ngày Chúa báo trả những kẻ thù nghịch Ngài. Lưỡi gươm sẽ ăn nuốt đến thỏa dạ, Uống máu đến đã khát, Vì đó là tế lễ dâng lên CHÚA Vạn Quân, Tại miền đất phương Bắc, bên bờ sông Ơ-phơ-rát.
11 Hỡi nàng Ai-cập, trinh nữ kia, Hãy đi lên Ga-la-át tìm dầu xoa! Ngươi có chữa trị bao nhiêu thuốc cũng vô hiệu, Vết thương ngươi chẳng kéo da non!