16 Từ xứ Đan, đã nghe tiếng ngựa chúng nó khịt mũi; Chiến mã chúng nó hí lên, Khắp đất đều rung chuyển, Chúng xông vào, Ăn nuốt đất đai Và sản vật của đất, Thành phố và dân cư trong đó.”
17 CHÚA phán: “Này, Ta sai rắn đến giữa các ngươi, Rắn độc không chịu bùa mê, Và chúng sẽ cắn các ngươi.”
18 Niềm vui tôi tan biến, Đau khổ giày vò tôi, Tâm thần tôi rã rượi.
19 Kìa, tiếng kêu cứu của dân tôi, con gái tôi, Từ khắp nơi xa gần trong đất nước! “Có CHÚA tại Si-ôn không? Có Vua của Si-ôn tại đó không?” “Tại sao chúng dám chọc giận Ta với những hình tượng chạm trổ của chúng, Những thần tượng nước ngoài?”
20 Mùa gặt đã qua, Mùa hạ đã dứt, Nhưng chúng tôi chưa được cứu.
21 Lòng tôi tan nát vì cảnh đổ nát tang thương của dân tôi, con gái tôi. Tôi khóc than sầu muộn, tôi kinh hồn khiếp vía.
22 Xứ Ga-la-át có còn dầu xoa dịu vết thương không? Có bác sĩ tại đó không? Thế sao vết thương của dân tôi, con gái tôi, Chưa kéo da non?