6 Đức Chúa Trời con ôi!Linh hồn con nao sờn trong con;Từ đất Giô-đanh, từ núi Hẹt-mônVà từ gò Mít-sê-a, con nhớ đến Chúa.
7 Vực thẳm gọi nhauTrong tiếng ào ào của thác nước Chúa;Các lượn sóng và nước lũ của ChúaPhủ chụp lấy con.
8 Dù vậy, ban ngày Đức Giê-hô-va ban sự nhân từ Ngài;Ban đêm, bài hát Ngài ở cùng con,Tức là bài cầu nguyện với Đức Chúa Trời, là Đấng ban sự sống cho con.
9 Con sẽ thưa với Đức Chúa Trời là Vầng Đá của con rằng:“Sao Chúa quên con?Vì sao con phải buồn thảmDưới sự áp bức của kẻ thù?”
10 Khi kẻ thù chế giễu con,Hằng ngày chúng cứ hỏi:“Đức Chúa Trời ngươi đâu?”Khiến con đau đớn như xương cốt bị gãy.
11 Hỡi linh hồn ta, vì sao ngươi sờn ngãVà bồn chồn trong mình ta?Hãy hi vọng nơi Đức Chúa Trời; vì Ta sẽ còn ca ngợi Ngài,Là Đấng cứu giúp ta và là Đức Chúa Trời của ta.