1 Con ruồi chết làm thối dầu thơm của người chế nước hoa,Một chút điên dại phương hại đến cả sự khôn ngoan và danh giá.
2 Lòng người khôn ngoan hướng về điều phải,Còn lòng kẻ ngu dại hướng về điều trái.
3 Ngay cả khi đi trên đường, kẻ dại thiếu hiểu biết,Và nói cho mọi người rằng mình là kẻ ngu dại.
4 Nếu người cai trị nổi giận cùng con thì đừng bỏ đi,Vì sự điềm tĩnh tránh được những lỗi lầm nghiêm trọng.
5 Có một điều tệ hại mà ta đã thấy dưới ánh mặt trời;Một sai lầm xuất phát từ người lãnh đạo:
6 Đó là kẻ ngu dại được đặt ở địa vị rất cao,Còn người giàu sang lại ở vị trí thấp hèn.
7 Ta cũng thấy cảnh đầy tớ thì cưỡi ngựa,Trong khi các thủ lĩnh phải đi bộ như đầy tớ.
8 Kẻ đào hố phải rơi xuống hố,Còn kẻ phá tường sẽ bị rắn cắn.
9 Ai lăn đá sẽ bị đá gây thương tích;Ai bửa củi có thể bị củi gây hiểm nguy.
10 Lưỡi rìu cùn mà không mài cho bén,Hẳn phải phí nhiều sức;Nhưng sự khôn ngoan giúp ích cho sự thành công.
11 Nếu rắn cắn trước khi bị ếm,Thì thầy bùa rắn chẳng còn ích gì.
12 Miệng người khôn ngoan thốt ra lời ân hậu,Nhưng môi kẻ ngu dại hủy diệt nó.
13 Nó khởi đầu với lời lẽ điên rồ,Và kết thúc với lời lẽ gian ác ngông cuồng.
14 Kẻ ngu dại hay lắm lời;Nhưng con người đâu biết được điều gì sẽ xảy đến,Và ai có thể nói cho người biết việc tương lai?
15 Công việc cực nhọc của kẻ ngu dại làm hắn mệt mỏiĐến nỗi chẳng còn biết đường về thành.
16 Khốn cho đất nước có vua còn quá trẻ,Và có các nhà lãnh đạo mới sáng đã lo tiệc tùng!
17 Phước cho đất nước có vua thuộc dòng quý tộc,Và có các nhà lãnh đạo ăn uống có giờ giấc,Cốt để khỏe mạnh chứ không vì no say!
18 Do biếng nhác nên rường nhà sụp xuống,Đôi tay lười biếng để cho nhà bị dột.
19 Tiệc tùng để mua vui,Rượu làm cho đời vui vẻ,Và tiền bạc đáp ứng nhu cầu.
20 Dù trong tư tưởng, con đừng nguyền rủa vua,Dù trong phòng ngủ, con cũng đừng nguyền rủa người giàu có;Vì chim trời có thể đồn ra tiếng nói,Và loài có cánh sẽ thuật lại sự việc.