1 Hãy cẩn trọng khi con bước chân đến nhà Đức Chúa Trời. Thà đến gần mà lắng nghe hơn là dâng sinh tế như những kẻ ngu dại, vì họ không nhận biết mình làm điều ác.
2 Con đừng vội vàng mở miệng,Cũng đừng hấp tấp nói điều gì trước mặt Đức Chúa Trời,Vì Đức Chúa Trời ở trên trời,Còn con ở dưới đất.Vậy, hãy ít lời.
3 Nhiều điều lo lắng sinh ra chiêm bao,Còn nhiều lời thì sinh ra ngu dại.
4 Khi con hứa nguyện điều gì với Đức Chúa Trời thì đừng chậm trễ hoàn nguyện, vì Ngài chẳng vui thích kẻ dại. Vậy, hãy hoàn thành điều con hứa nguyện.
5 Thà đừng hứa nguyện hơn là hứa nguyện mà không hoàn nguyện.
6 Đừng để miệng con khiến con phạm tội, và đừng nói trước mặt sứ giả của Đức Chúa Trời rằng: “Đó là lầm lỡ.” Sao con làm cho Đức Chúa Trời nổi giận vì lời nói của con, và Ngài phá hủy công việc của tay con?
7 Ở đâu có quá nhiều chiêm bao, ở đó có nhiều điều hư không và lắm lời. Vậy, hãy kính sợ Đức Chúa Trời.
8 Khi con thấy trong một địa phương có người nghèo bị áp bức, công lý và lẽ phải bị chà đạp, thì đừng ngạc nhiên về vấn đề nầy; vì một quan chức cao được quan chức cao hơn che chở, và trên họ còn có quan chức cao hơn nữa.
9 Nhưng trong mọi trường hợp, có một vị vua cho những cánh đồng được canh tác vẫn ích lợi cho xứ sở hơn.
10 Kẻ ham tiền bạc chẳng bao giờ thỏa mãn về tiền bạc;Kẻ ham của cải chẳng bao giờ thỏa mãn về lợi nhuận.Điều nầy cũng là hư không.
11 Của cải càng thêm nhiều,Người ăn xài cũng gia tăng.Người có của cải được ích lợi gì,Ngoài việc ngắm nhìn nó?
12 Người làm việc khó nhọc, vẫn ngủ ngon giấc,Dù ăn nhiều hay ít.Nhưng lắm tiền nhiều củaKhiến người giàu không yên giấc được.
13 Có một tai họa trầm trọng mà ta thấy xảy ra dưới ánh mặt trời:Có người chất chứa của cảiLại chuốc lấy điều bất hạnh cho mình.
14 Vì thất bại trong việc kinh doanh,Người ấy mất hết của cải;Người có sinh một con trai,Nhưng chẳng còn gì để lại cho nó.
15 Khi lọt lòng mẹ nó trần truồng thể nàoThì sẽ ra đi thể ấy;Khi ra đi trong tay nó chẳng đem theo thứ gìTừ công lao khó nhọc của mình.
16 Đây cũng là một tai họa trầm trọng:Người vào đời thể nào phải ra đi thể ấy.Vậy, con người phải chịu lao khổ theo luồng gió thổiThì có ích gì đâu?
17 Hơn nữa, con người phải sống suốt đời trong tăm tối,Phải chịu nhiều phiền muộn, đau buồn và tức giận.
18 Kìa, ta thấy rằng thật là tốt đẹp và thích đáng cho con người ăn, uống, và vui hưởng mọi công lao mình làm ra dưới ánh mặt trời trọn đời sống mà Đức Chúa Trời ban cho; vì đó là phần con người được hưởng.
19 Như thế, tất cả những ai được Đức Chúa Trời ban sự giàu có, của cải, cũng như cho quyền sử dụng của cải ấy sẽ nhận lấy phần mình, và vui hưởng công lao mình làm ra. Đó chính là món quà Đức Chúa Trời ban tặng.
20 Người ấy sẽ không còn nhớ nhiều về đời sống mình, vì Đức Chúa Trời làm cho lòng người tràn ngập niềm vui.