1 Lạy CHÚA, Ngài lúc nào cũng đúng mỗi khi con trình duyên cớ của con trước mặt Ngài,Dầu vậy, xin cho con thưa với Ngài nỗi ray rứt của con: Tại sao kẻ gian ác lại luôn được thịnh vượng?Tại sao bọn tráo trở được hạnh phúc bình an?
2 Ngài trồng chúng xuống và chúng đã đâm rễ mạnh;Chúng lớn lên và ra trái đầy cành;Nghe miệng chúng nói, tưởng chúng gần Ngài tha thiết,Nhưng lòng chúng xa không biết đến ngần nào.
3 Còn Ngài, CHÚA ôi, Ngài biết rõ lòng con;Ngài đã thấy con và thử con;Ngài biết rõ lòng con luôn tin cậy Ngài.Xin lôi cổ chúng ra như chiên bị đem đi làm thịt,Xin tách chúng ra để chờ ngày bị giết thịt.
4 Ðất sẽ than khóc cho đến bao lâu nữa?Cỏ trong đồng sẽ khô héo đến bao giờ?Vì sự gian ác của những kẻ sống trong xứ mà thú vật và chim trời đều bị tuyệt giống;Thế mà chúng còn nói,“Ngài sẽ không thấy được tương lai của chúng ta ra thế nào đâu.”
5 “Nếu ngươi chạy đua với người chạy bộ mà còn đuối sức,Làm sao ngươi chạy đua với ngựa được?Nếu ngươi vấp ngã trong xứ đang hòa bình an lạc,Làm sao ngươi đối phó được với những bụi gai rậm rạp ở bờ sông Giô-đanh?