1 Ðây là lời của CHÚA đến với Giê-rê-mi-a về cơn hạn hán:
2 “Giu-đa than khóc,Các cổng nàng than thở âu sầu,Chúng buồn tủi nằm bẹp mình dưới đất,Tiếng khóc than của Giê-ru-sa-lem vang thấu trời cao.
3 Những nhà quyền quý sai các đầy tớ ra đi kiếm nước,Họ ra giếng tìm nhưng chẳng có giọt nước nào,Họ trở về với những vò khô trống rỗng,Họ xấu hổ và thẹn thùng, nên trùm kín đầu họ lại,
4 Bởi vì đất đã khô khan nứt nẻ.Do chẳng có mưa trong xứ lâu ngày,Các nông dân hổ thẹn buồn rầu,Họ trùm kín đầu giấu thẹn.
5 Trong cánh đồng, nai mẹ đẻ con rồi bỏ mặc,Vì cỏ không còn để ăn hầu có sữa cho con bú.
6 Các lừa rừng đứng trên các đồi trọc trụi,Thở hổn hển như bọn chó hoang,Mắt chúng lờ đờ vì không có cỏ để ăn.
7 ‘Dù tội lỗi chúng con buộc tội chúng con,Ôi lạy CHÚA, xin Ngài hành động, vì danh thánh của Ngài;Tội phản nghịch của chúng con thật nhiều quá đỗi,Chúng con quả đã phạm tội đối với Ngài.