20 Thảm họa chồng lên thảm họa;Cả nước bị tàn phá tan tành.Thình lình các lều trại của tôi bị hoàn toàn phá hủy;Các màn trướng của tôi chỉ trong chốc lát trở thành đống tro tàn.
21 Tôi cứ phải trông thấy ngọn cờ báo động Và nghe tiếng kèn tập họp cho đến bao lâu nữa?
22 “Vì các con cái của Ta đã trở nên dại dột,Chúng không biết Ta là ai;Chúng là những đứa con ngu muội,Chúng chẳng có chút hiểu biết bình thường.Chúng chỉ giỏi việc làm ác,Nhưng việc làm lành, chúng không biết làm.”
23 Tôi nhìn xuống đất, kìa, nó đã trở nên hoang vắng và trống không.Tôi nhìn lên trời, nó chỉ là một màn đen mù mịt.
24 Tôi nhìn lên núi, kìa, chúng đang chuyển động,Tất cả núi đồi đều lắc tới lắc lui.
25 Tôi nhìn quanh, kìa, chẳng còn ai cả,Tất cả chim trời đều cũng trốn biệt tăm.
26 Tôi nhìn xa hơn nữa, kìa, các ruộng vườn đều đã thành đồng hoang.Tất cả các thành phố đều trở nên hoang vắng tiêu điều,Trước thánh nhan CHÚA, trước cơn thịnh nộ phừng phừng của Ngài,