Giê-Rê-Mi 4:25-31 BD2011

25 Tôi nhìn quanh, kìa, chẳng còn ai cả,Tất cả chim trời đều cũng trốn biệt tăm.

26 Tôi nhìn xa hơn nữa, kìa, các ruộng vườn đều đã thành đồng hoang.Tất cả các thành phố đều trở nên hoang vắng tiêu điều,Trước thánh nhan CHÚA, trước cơn thịnh nộ phừng phừng của Ngài,

27 Vì CHÚA phán thế nầy, “Cả xứ sẽ trở nên hoang vu,Nhưng Ta sẽ không tiêu diệt đến tận cùng.

28 Vì việc nầy mà đất sẽ khóc than,Trên trời cao sẽ trở thành đen tối,Vì một khi Ta tuyên bố, một khi Ta đã quyết định,Ta sẽ không lần lữa, Ta sẽ không đổi ý.

29 Nghe tiếng vó ngựa của kỵ binh và của quân xạ tiễn,Thành nào thành nấy đều kinh hoàng khiếp sợ,Kẻ chui vô bụi rậm, người trèo vào hốc đá;Tất cả các thành đều bỏ trống,Không còn ai ở trong chúng nữa.

30 Còn ngươi, hỡi kẻ sẽ bị biến nên hoang vu,Ngươi muốn gì mà ăn mặc y phục đỏ điều dem dúa,Lấy các nữ trang bằng vàng mang trên mình,Và kẽ mắt cho to cho đậm?Ngươi làm dáng như thế cũng chỉ vô ích.Các tình nhân của ngươi khinh bỉ ngươi;Chúng muốn lấy mạng ngươi.”

31 Vì tôi đã nghe tiếng kêu la của người đàn bà lâm bồn,Tiếng đau đớn khóc la của người phụ nữ sinh con so,Tiếng thở dồn dập như thiếu dưỡng khí của Ái Nữ Si-ôn,Nàng đưa tay kêu gào, “Khốn thay cho tôi!Tôi bị kiệt lực trước phường sát nhân!”