7 Một con sư tử đã bước ra khỏi bụi rậm,Một kẻ hủy diệt các nước đã xuất chinh.Nó đã rời khỏi chỗ nó, để đến biến xứ sở của ngươi thành một nơi hoang phế,Các thành trì của ngươi sẽ thành chốn đổ nát điêu tàn không người ở.
8 Vì thế, hãy mặc tang phục, than khóc, và kêu van: Cơn thịnh nộ của CHÚA không xây khỏi chúng ta.”
9 CHÚA phán, “Trong những ngày ấy,Vua sẽ mất can đảm,Các tướng lãnh kinh hoàng,Các tư tế khiếp sợ,Các tiên tri ngỡ ngàng.”
10 Bấy giờ tôi nói, “Ôi, lạy CHÚA Hằng Hữu, sao Ngài nỡ gạt dân nầy và dân Giê-ru-sa-lem một cách đáng thương như vậy?Họ đã từng nghe rằng, ‘Các ngươi sẽ được bình an thịnh vượng,’Thế mà mũi gươm đang dí vào cổ họ.”
11 Lúc đó người ta sẽ nói với dân nầy và dân Giê-ru-sa-lem,“Một ngọn gió nóng do Ta thổi từ các đồi trọc trong sa mạc đang đến với Ái Nữ của dân Ta,Không phải để rê, cũng không phải để làm cho sạch,
12 Vì ngọn gió ấy quá mạnh cho những việc đó,Bấy giờ chính Ta sẽ tuyên án để kết tội chúng nó.
13 Nầy, nó ập đến như mây phủ,Các xe chiến mã của nó ào đến tựa cuồng phong,Các ngựa chiến của nó lẹ hơn các phượng hoàng.” Khốn thay cho chúng tôi,Chúng tôi sẽ bị diệt mất!