18 Ðức Vua, danh Ngài là CHÚA các đạo quân, phán,“Ta lấy chính mạng sống của Ta mà xác quyết rằng,Như Núi Ta-bô nhô lên giữa các núi thể nào,Như Núi Cạt-mên nổi bật nơi bờ biển thể nào,Quân giặc cũng sẽ đến thể ấy.
19 Hỡi Ái Nữ của Ai-cập, hãy chuẩn bị khăn gói để đi lưu đày!Vì Mêm-phít sẽ trở thành một nơi hoang phế,Một chốn điêu tàn, không người ở.
20 Ai-cập là một con bò cái tơ đẹp đẽ,Bị ruồi mòng từ phương bắc đến tấn công.
21 Ngay cả quân đánh thuê ở giữa nàng vốn đã được nuôi béo như một đàn bò mập,Thế mà chúng đã xây lưng và cùng nhau bỏ chạy;Chúng chẳng đứng lại để cự địch;Bởi vì ngày tai họa của chúng đã đến,Thời điểm đoán phạt của chúng đã tới rồi.
22 Nàng lên tiếng khè khè như con rắn rồi lủi đi;Vì quân thù của nàng đã hùng dũng tiến đến;Chúng mang rìu đến tấn công nàng;Chúng đốn ngã nàng như các thợ đốn cây ra tay.”
23 CHÚA phán, “Chúng sẽ đốn phá các rừng cây của nàng,Mặc dù các rừng ấy rậm rạp khó vào được;Nhưng vì quân giặc tiến đến đông hơn cào cào;Thật khó có thể đếm hết chúng được.
24 Nàng Ái Nữ Ai-cập sẽ bị làm nhục;Nàng sẽ bị trao vào tay một dân ở phương bắc.”