6 “Kẻ nhanh chân cũng không sao chạy thoát,Chiến sĩ can trường cũng chẳng có thể thoát thân;Ở phương bắc, bên bờ Sông Ơ-phơ-rát,Chúng lảo đảo và ngã nhào.
7 Người nầy là ai mà nổi lên như nước sông trong mùa nước lũ,Chảy tràn lan như nước lụt tuôn tràn?
8 Ai-cập đã nổi lên như nước sông trong mùa nước lũ,Chảy tràn lan lai láng khắp nơi;Nó nói, ‘Ta sẽ dâng nước lên và bao trùm khắp đất,Ta sẽ tiêu diệt các thành và dân chúng ở trong.’
9 Hỡi các chiến mã, hãy xông vào trận mạc,Hỡi các xe chiến mã, hãy nộ khí lao vào;Hãy để các dũng sĩ tiến lên: Nào quân Cút và quân Pút cầm khiên mang thuẫn,Nào quân Lút giương cung nhắm bắn.
10 Ngày hôm ấy là ngày của Chúa, CHÚA các đạo quân,Một ngày báo trả,Một ngày trị tội những kẻ thù của Ngài.Gươm giáo sẽ tàn sát và no nê,Chúng sẽ say sưa uống máu.Vì Chúa, CHÚA các đạo quân, có một cuộc hiến tế trong đất bắc bên bờ sông Ơ-phơ-rát.
11 Hỡi trinh nữ, người con gái của Ai-cập, hãy đi lên Ghi-lê-át và lấy dầu mà thoa bóp;Ngươi có dùng bao nhiêu thuốc cũng chỉ vô ích mà thôi;Ngươi sẽ không được chữa lành.
12 Các nước đã nghe biết nỗi xấu hổ của ngươi;Tiếng kêu la của ngươi đã thấu cùng khắp đất;Vì dũng sĩ đã ngã nhào trên dũng sĩ;Cả hai cùng gục ngã với nhau.”