1 Về Mô-áp, CHÚA các đạo quân, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên phán thế nầy,“Hỡi ôi Nê-bô, vì nó bị tàn phá mất rồi!Ki-ri-a-tha-im phải chuốc lấy hổ thẹn, vì nó bị chiếm đóng;Thành kiên cố phải mang lấy hổ nhục và bị phá hủy.
2 Niềm kiêu hãnh của Mô-áp không còn nữa.Ở Hếch-bôn, người ta bàn mưu chống lại nó, ‘Hãy đến, chúng ta hãy tiêu diệt nó, để nó không còn là một quốc gia nữa.’Còn ngươi, hỡi Mát-mên, ngươi sẽ bị tiêu diệt;Gươm giáo sẽ đuổi theo ngươi.
3 Ở Hô-rô-na-im, người ta nghe tiếng khóc la,‘Tàn phá và đại diệt vong!’
4 ‘Mô-áp bị tiêu diệt mất rồi!’Các trẻ con trong nước của nàng kêu la như vậy.
5 Trên đường lên Ðèo Lu-hít, người ta vừa đi vừa khóc thút thít;Trên đường xuống Dốc Hô-rô-na-im, người ta nghe tiếng quân thù kêu réo nhau bảo tận diệt.
6 Hãy chạy trốn!Hãy cứu lấy mạng mình!Hãy làm như con lừa rừng trốn tránh trong đồng hoang!