14 Làm thể nào các ngươi có thể nói, ‘Chúng tôi là những anh hùng và những chiến sĩ dũng mãnh ở mặt trận
15 Trong khi Mô-áp bị tàn phá, và quân thù của nó tiến lên các thành của nó,Các chiến sĩ trẻ gan dạ nhất của nó đi xuống nghinh địch đều bị tàn sát?’Ðức Vua, danh Ngài là CHÚA các đạo quân, phán hỏi.
16 Tai họa của Mô-áp đã gần kề,Ngày tận cùng của nó đang đến cách mau chóng.
17 Hãy than khóc cho nó, hỡi các nước lân cận của nó,Và hỡi mọi kẻ biết đến danh tiếng nó;Hãy khóc rằng, ‘Tiếc thay cho vương trượng uy quyền đã bị gãy!Tiếc thay cho cây gậy tốt đẹp đã không còn!’
18 Hỡi nàng thiếu nữ ở Ði-bôn,Hãy rời bỏ chỗ sang trọng của nàng,Xuống ngồi trên mặt đất khô cằn nứt nẻ;Vì kẻ tàn phá Mô-áp đang xông lên đánh ngươi;Nó đang tiêu diệt các thành trì kiên cố của ngươi.
19 Hỡi dân cư ở A-rô-ê,Hãy đứng bên lề đường và quan sát;Hãy hỏi người nam và người nữ đang chạy trốn,‘Chuyện gì đã xảy ra thế?’
20 Mô-áp đang bị sỉ nhục,Vì đất nước nó đang bị giải thể.Hãy than khóc và kêu gào!Hãy báo tin cho dân ở Ạc-nôn biết,Rằng Mô-áp đã bị làm cho hoang phế điêu tàn.”