31 Vì thế Ta khóc than cho Mô-áp,Ta vì toàn thể Mô-áp mà bật khóc,Vì dân ở Ki-rơ Hê-rê mà sầu thảm buồn đau.
32 Hỡi cây nho ở Síp-ma,Ta khóc cho ngươi hơn khóc cho Gia-xe;Các cành của ngươi đã vươn qua bên kia biển, Vươn đến tận miền ven biển ở Gia-xe;Nhưng quân tàn phá đã đến phá hủy những trái mùa hè và luôn cả mùa nho của ngươi.
33 Niềm hân hoan và vui vẻ đã bị cất đi khỏi các cánh đồng trong đất Mô-áp phì nhiêu màu mỡ;Ta đã làm cho những bồn ép nho ngưng chảy ra nước nho;Không kẻ đạp nho nào sẽ cất tiếng reo mừng vui vẻ;Vì tiếng gào la không phải là tiếng reo mừng.”
34 “Tiếng gào thét từ Hếch-bôn nghe thấu đến Ê-lê-a-lê, và vang vọng đến Gia-ha; từ Xô-a dội đến Hô-rô-na-im và Éc-lát Sê-li-si-gia. Vì ngay cả vùng quanh các mạch nước ở Nim-rim đều trở thành khô cằn hoang vắng.”
35 CHÚA phán, “Ta sẽ làm cho ở Mô-áp không còn ai lên các nơi cao để dâng các lễ vật và dâng hương cho các thần của chúng.
36 Vì thế lòng Ta như cây sáo trỗi tiếng buồn não ruột cho Mô-áp. Lòng Ta như cây sáo trỗi tiếng buồn não ruột cho dân ở Ki-rơ Hê-rê. Tiếc thay cho những của cải chúng khổ công dành dụm mà chẳng được hưởng dùng.
37 Ðầu nào cũng cạo trọc, râu ai cũng bị cạo trụi. Tất cả các đôi tay đều bị rạch nhiều lằn, và các lưng đều quấn vải thô tang chế.