3 “Hỡi Hếch-bôn, hãy khóc than đi,Vì Thành Ai đã bị tàn phá mất rồi.Hỡi các thiếu nữ của Thành Ráp-ba, hãy khóc to lên,Hãy mặc lấy vải thô làm tang phục,Hãy than khóc bi thương,Hãy đi tới đi lui trong thành cách âu sầu thiểu não,Vì Thần Minh-côm sẽ bị đem đi lưu đày,Cùng các tư tế của nó và những kẻ lãnh đạo của nó.
4 Hỡi người con gái bội tín, sao ngươi có thể tự hào về các thung lũng,Các thung lũng phì nhiêu sản xuất nhiều hoa màu của ngươi?Ngươi cậy vào của cải giàu có của mình và nói, ‘Ai sẽ dám đến đánh ta?’”
5 CHÚA các đạo quân phán,“Này, Ta sẽ giáng nỗi kinh hoàng xuống trên ngươi,Nó sẽ đến từ mọi nước lân cận của ngươi;Các ngươi sẽ bị đánh giết, mạnh ai nấy chạy;Không còn ai đủ bản lĩnh để quy tụ những kẻ đào thoát về một mối.
6 Tuy nhiên, sau đó Ta sẽ tái lập vận mạng của dân Am-môn,” CHÚA phán.
7 Về Ê-đôm, CHÚA các đạo quân phán thế nầy, “Ở Hê-man há không còn sự khôn ngoan sao?Chẳng lẽ các nhà thông thái đã không còn mưu trí sao?Chẳng lẽ sự khôn ngoan của họ đã bị tan biến cả rồi sao?
8 Hỡi dân cư ở Ðê-đan,Hãy chạy trốn, hãy quay lưng bỏ chạy, hãy trốn chui trốn nhủi cho mau!Vì Ta sẽ mang tai họa dành cho Ê-sau đến trên nó,Vào thời kỳ Ta đoán phạt nó.
9 Nếu những kẻ hái nho đến làm việc cho ngươi,Há chẳng phải chúng sẽ chừa lại một ít nho cho kẻ nghèo đến mót hay sao?Nếu quân trộm cắp lẻn đến ban đêm,Há chẳng phải chúng chỉ lấy những gì chúng muốn hay sao?