38 Nạn hạn hán nghịch lại các nguồn nước của nàng,Khiến chúng bị khô đi,Vì đó là một xứ thờ hình tượng,Chúng điên cuồng sùng bái các thần tượng của chúng.
39 Vì thế các thú rừng sẽ sống chung với chó rừng ở đó; các đà điểu sẽ ở trong đó. Nàng sẽ không bao giờ có người ở hoặc có ai sống cho đến mọi thế hệ về sau.
40 Giống như khi xưa Ðức Chúa Trời đã lật đổ Sô-đôm và Gô-mô-ra cùng các miền phụ cận của chúng,” CHÚA phán, “thì nàng cũng sẽ không có ai ở đó và sẽ không có ai đến định cư trong đất của nàng nữa.”
41 “Này, một dân đến từ phương bắc, một nước hùng cường,Và nhiều vua dấy lên từ những nơi xa xăm trên đất.
42 Chúng mang cung tên và giáo mác đến,Chúng hung tàn và chẳng chút xót thương,Tiếng của chúng vang động như tiếng gào của biển cả;Chúng cỡi các ngựa chiến;Chúng dàn quân như các dũng sĩ sắp xông vào chiến trận,Ðể đánh lại ngươi,Hỡi Ái Nữ Ba-by-lôn!
43 Vua Ba-by-lôn nghe báo tin về chúng,Hai tay nó liền bủn rủn;Nỗi thống khổ bắt lấy nó;Nó đau đớn như người phụ nữ lâm bồn.”
44 “Như con sư tử ra khỏi bụi rậm ở bờ sông Giô-đanh đuổi theo con mồi trong đồng cỏ quanh năm tươi tốt, Ta sẽ bất chợt đuổi chúng rời khỏi nàng, sau đó Ta sẽ lập trên nàng một người cai trị Ta chọn. Vì ai giống như Ta? Ai có thể triệu Ta đến? Kẻ chăn dân nào có thể đứng nổi trước mặt Ta?”