11 Chúng đã băng bó vết thương của dân Ta cách sơ sài cẩu thả,Rồi bảo rằng, ‘Bình an! Bình an!’ mà kỳ thật chẳng có bình an chi cả.
12 Chúng đã làm những điều gớm ghiếc;Há chúng không biết tự trọng mà hổ thẹn sao?Nhưng chúng đã không lấy thế làm nhục;Chúng đã không biết đỏ mặt thẹn thùng.Vì vậy, chúng sẽ ngã xuống giữa những người ngã xuống,Vào thời kỳ Ta đoán phạt chúng trong tương lai.Chúng chắc chắn sẽ bị lật đổ,” CHÚA phán.
13 CHÚA phán, “Ta muốn đem chúng ra để giữ chúng lại,Nhưng cây nho chẳng còn một trái trên cành,Cây vả cũng chẳng còn trái,Ngay cả lá của chúng cũng đã héo khô,Thật vậy, những gì Ta đã ban cho chúng đều chẳng còn gì cả.”
14 Tại sao chúng ta cứ ngồi yên bất động?Hãy tập họp lại;Chúng ta hãy vào cố thủ trong các thành kiên cố,Thà chúng ta chết chung với nhau trong đó,Vì CHÚA, Ðức Chúa Trời của chúng ta, đã quyết tâm tiêu diệt chúng ta;Ngài đoán phạt chúng ta như thể chúng ta bị bắt phải uống nước độc,Vì chúng ta đã phạm tội chống lại Ngài.
15 Chúng ta mong mỏi bình an, nhưng an lành đâu chẳng thấy;Chúng ta trông mong được chữa lành, nhưng chỉ thấy toàn nỗi kinh hoàng.
16 “Ở Ðan người ta đã bắt đầu nghe tiếng thở hổn hển của các ngựa của chúng,Khi nghe tiếng các chiến mã của chúng hí, cả xứ đều kinh hoàng run rẩy.Chúng đến, thiêu nuốt đất nước và mọi vật trong đó,Thiêu nuốt thành trì và tiêu diệt mọi người trong đó.
17 Nầy, Ta thả các rắn độc ra giữa các ngươi,Các rắn cực độc mà không kẻ dụ rắn nào có thể kiềm chế chúng được,Chúng sẽ cắn các ngươi,” CHÚA phán.