15 Chúng ta mong mỏi bình an, nhưng an lành đâu chẳng thấy;Chúng ta trông mong được chữa lành, nhưng chỉ thấy toàn nỗi kinh hoàng.
16 “Ở Ðan người ta đã bắt đầu nghe tiếng thở hổn hển của các ngựa của chúng,Khi nghe tiếng các chiến mã của chúng hí, cả xứ đều kinh hoàng run rẩy.Chúng đến, thiêu nuốt đất nước và mọi vật trong đó,Thiêu nuốt thành trì và tiêu diệt mọi người trong đó.
17 Nầy, Ta thả các rắn độc ra giữa các ngươi,Các rắn cực độc mà không kẻ dụ rắn nào có thể kiềm chế chúng được,Chúng sẽ cắn các ngươi,” CHÚA phán.
18 Niềm vui của tôi đã mất,Nỗi buồn thảm tràn ngập tâm hồn tôi,Lòng tôi sờn ngã.
19 Hãy nghe, tiếng kêu khóc của con gái dân tôi từ xa vọng về, “CHÚA có còn ở Si-ôn không?Vua của nàng có còn ở với nàng không?” “Tại sao các ngươi đã chọc giận Ta bằng những hình tượng,Bằng những thần tượng hư ảo của các dân ngoại?”
20 Mùa gặt đã qua, mùa hè đã hết,Mà chúng ta vẫn chưa được cứu.
21 Vì nỗi đau của con gái dân tôi nên lòng tôi đau đớn,Tôi than thở âu sầu, và nỗi kinh hoàng bám chặt lấy tôi.