11 Tôi không có sức chờ đợi.Chẳng có gì mà hi vọng,vậy kiên nhẫn mà làm chi?
12 Sức tôi đâu phải sức đá,thịt tôi cũng chẳng phải đồng.
13 Tôi không có khả năng tự giúp,vì sự thành công đã bị cướp khỏi tôi rồi.
14 Người ta hay nói,‘Bạn mình phải tỏ ra tốt với mình khi mình lâm cảnh khốn khó,dù rằng mình không còn kính sợ Đấng Toàn Năng nữa.’
15 Nhưng tôi không thể trông cậy vào anh em tôi.Họ như suối lúc chảy lúc ngưng,như dòng suối có khi chảy ào như nước lũ.
16 Các dòng suối đó hóa đục vì băng giá tanvà dâng lên khi tuyết chảy ra.
17 Nhưng mùa khô thì chúng ngưng chảy;khi trời nóng lên thì chúng biến mất.