5 Thân thể tôi đầy dòi bọ và ghẻ chốc,da tôi bị nứt nẻ đầy vết lở.
6 Những ngày tháng của tôi trôi qua mau hơn khung dệt cửi,đến cuối cùng không có hi vọng gì.
7 Lạy Thượng Đế, xin nhớ rằng đời sống tôi chẳng khác nào hơi thở.Mắt tôi sẽ không bao giờ còn thấy thời kỳ vui vẻ nữa.
8 Những ai đã từng thấy tôi sẽ chẳng bao giờ thấy tôi nữa;Ngài sẽ tìm tôi nhưng tôi không còn nữa.
9 Như mây tan biến không còn thấy,con người xuống mồ mả không bao giờ trở lại.
10 Họ không bao giờ trở về nhà mình nữa,và chỗ ở của họ cũng không nhận ra họ nữa.
11 Vì thế tôi sẽ không im lặng;Tôi sẽ nói lên trong cái khổ đau của tinh thần tôi.Tôi sẽ kêu rêu vì thiếu hạnh phúc.