9 Như mây tan biến không còn thấy,con người xuống mồ mả không bao giờ trở lại.
10 Họ không bao giờ trở về nhà mình nữa,và chỗ ở của họ cũng không nhận ra họ nữa.
11 Vì thế tôi sẽ không im lặng;Tôi sẽ nói lên trong cái khổ đau của tinh thần tôi.Tôi sẽ kêu rêu vì thiếu hạnh phúc.
12 Tôi chẳng phải thần hà bá cũng chẳng phải là quái vật của biển.Sao CHÚA canh giữ tôi bốn bên?
13 Đôi khi tôi tưởng giường tôi sẽ an ủi tôihay cái chõng của tôi sẽ khiến tôi thôi than thở.
14 Thì Ngài lấy mộng mị làm tôikinh hãi, và khiến tôi hoảng sợ vì dị tượng.
15 Chẳng thà tôi bị ngột thở;còn hơn sống như thế nầy.