6 Ðó là kẻ trong cơn giận đã không ngừng tay đánh đập muôn dân;Ấy là kẻ cai trị muôn dân bằng giận dữ, hằng bắt bớ hành hạ họ không ngừng.
7 Bây giờ cả thế giới đều được nghỉ yên và bình tịnh;Rồi đột nhiên họ thốt lên những lời ca hát vui mừng.
8 Ngay cả những cây tùng, cây bá hương ở Li-băng cũng cất tiếng hát rằng,“Từ khi ngươi ngã xuống, không còn ai lên đốn chặt chúng tôi.”
9 Dưới âm phủ bị náo động khi nhận ngươi vào.Nó vì ngươi mà đánh thức các âm hồn của những kẻ đã từng trị vì trên đất;Nó làm cho vua chúa các dân đứng dậy khỏi ngai mình để chào đón ngươi.
10 Tất cả những kẻ ấy sẽ nói với ngươi rằng,“Ông mà cũng đã trở thành yếu đuối như chúng tôi sao?Ông mà cũng đã trở nên như chúng tôi à?”
11 Những huy hoàng và âm thanh các hạc cầm của ngươi rồi cũng đi vào âm phủ;Giòi sẽ làm nệm cho ngươi; bọ sẽ làm mền cho ngươi.
12 Hỡi Lu-xi-phe, con của bình minh kia,Ngươi đã bị sa xuống đất rồi sao?Hỡi kẻ chế ngự các nước, ngươi đã bị hạ xuống rồi sao?