1 Ai đang từ Ê-đôm đi đến, mà y phục của mình đã nhuộm đỏ tại Bốt-ra?Ai đã mặc y phục thật huy hoàng rực rỡ, và bước đi với quyền phép lớn lao?“Ấy chính là Ta,Ðấng nói điều công chính,Ðấng giải cứu quyền năng.”
2 Thưa, tại sao y phục của Ngài lại mang màu đỏ thắm?Sao áo quần của Ngài giống như áo quần của kẻ đạp bồn nho?
3 “Một mình Ta đã đạp bồn nho ấy;Trong muôn dân chẳng ai đạp với Ta;Ta đã đạp chúng trong khi Ta nóng giận;Ta đã giẫm nát chúng trong cơn thịnh nộ của Ta;Máu của chúng đã văng lên quần áo Ta;Toàn bộ y phục của Ta đã bị vấy đầy máu chúng.
4 Vì đã đến ngày báo trả mà lòng Ta đã quyết;Năm cứu chuộc của Ta nay đã đến rồi.
5 Ta nhìn quanh, nhưng chẳng thấy ai có thể giúp;Ta ngỡ ngàng khi không một kẻ phụ tay;Vì thế Ta phải tự tay giải quyết lấy cho mình,Trong cơn giận, chính tay Ta đã giúp Ta thực hiện.
6 Ta đã giày đạp muôn dân trong cơn tức giận,Bắt chúng phải uống chén thịnh nộ của Ta,Và làm chúng phải đổ máu khắp nơi trên đất.”
7 Tôi xin nhắc lại tình thương của CHÚA,Cùng dâng lời ca ngợi CHÚA,Vì mọi việc diệu kỳ CHÚA đã thực hiện cho chúng tôi,Vì lòng tốt lớn lao của Ngài đối với nhà I-sơ-ra-ên,Mà Ngài đã tỏ cho họ theo ơn thương xót của Ngài,Và theo tình thương vô lượng của Ngài,
8 Vì Ngài đã phán,“Chắc chắn chúng là con dân Ta,Những đứa con không lừa dối của Ta.” Vì thế Ngài đã trở thành Ðấng Giải Cứu của họ.
9 Trong mọi khổ đau hoạn nạn của họ, Ngài cùng chịu những khổ đau hoạn nạn ấy với họ,Thiên sứ ở trước mặt Ngài đã được sai đến giải cứu họ; Vì tình thương và lòng thương xót của Ngài, Ngài đã cứu chuộc họ;Ngài đã nhấc họ lên và bồng ẵm họ suốt những ngày xa xưa.
10 Nhưng họ đã nổi loạn và làm buồn Ðức Thánh Linh của Ngài,Nên Ngài đã phải trở thành kẻ thù của họ,Rồi Ngài đã chiến đấu để chinh phục họ trở lại.
11 Bấy giờ dân Ngài nhớ lại những ngày xa xưa;Họ nhớ đến Mô-sê và đoàn dân theo ông ấy ra đi.Ðâu rồi Ðấng đã đem họ lên khỏi lòng biển cả,Dùng những người chăn dắt chăn bầy của Ngài?Ðâu rồi Ðấng đã đặt Thần của Ngài trong lòng họ,
12 Dùng cánh tay phải của Mô-sê để dẫn dắt họ ra đi?Bằng cánh tay vinh diệu của mình, Ngài đã rẽ nước ra trước mặt họ,Tạo cho Ngài một danh tiếng đời đời.
13 Ðâu rồi Ðấng đã dẫn họ vượt qua các vực thẳm,Như ngựa phi vùn vụt giữa đồng hoang?Nhờ kinh nghiệm đó họ đã không vấp ngã.
14 Như súc vật khoan thai đi vào thung lũng, Thần của CHÚA đã cho họ được an nghỉ.Thưa, Ngài đã dẫn dắt dân của Ngài như thế,Nên danh của Ngài đã vinh hiển lẫy lừng.
15 Xin Chúa từ trời nhìn xuống và xem,Tức từ nơi ngự thánh và vinh hiển của Ngài;Lòng nhiệt thành của Ngài và quyền năng của Ngài,Sự thúc giục trong lòng Ngài và ơn thương xót của Ngài dành cho con đâu rồi?Chẳng lẽ chúng đã bị kiềm hãm rồi sao?
16 Vì chính Ngài là Cha của chúng con.Dù cho Áp-ra-ham không còn biết đến chúng con,Và dù cho I-sơ-ra-ên không còn nhìn nhận chúng con nữa,Thì CHÚA ôi, nguyện Ngài vẫn là Cha của chúng con;Từ muôn đời về trước, Danh Ngài vẫn là Ðấng Cứu Chuộc của chúng con.
17 Lạy CHÚA, sao Ngài nỡ để chúng con xa lạc đường lối Ngài?Sao Ngài để cho lòng chúng con ra chai đá mà không kính sợ Ngài?Nay vì cớ các tôi tớ Ngài, vì cớ các chi tộc làm cơ nghiệp Ngài, cầu xin Ngài quay lại.
18 Dân thánh của Ngài chiếm ngụ nơi nầy chưa được bao lâu,Thì kẻ thù của chúng con đã đến giày đạp nơi thánh của Ngài.
19 Chúng con đã trở thành như thời xa xưa ấy,Thời chúng con chưa được Ngài nhận lấy để trị vì,Thời chúng con chưa được mang lấy danh Ngài.