2 Dân Ði-bôn kéo nhau lên đền thờ thần của họ;Họ cùng nhau đi lên các miếu thờ thần của họ trên các nơi cao để than khóc.Tại Nê-bô và tại Mê-đê-ba, họ rên rỉ thảm sầu;Ai nấy đều phơi đầu trọc mình ra;Người nào cũng cạo râu mình nhẵn nhụi.
3 Ngoài đường phố, người ta mặc vải thô tang chế;Trên các sân thượng và tại những nơi hội họp công cộng, ai nấy đều khóc lóc bi thương;Lòng dạ nát tan, dầm dề nước mắt.
4 Dân ở Hết-bôn và ở Ê-lê-a-lê khóc gào thảm thiết;Tiếng than khóc của họ vang vọng đến tận Gia-hát;Thế nên, quân đội của Mô-áp đều nản lòng,Họ kinh hồn táng đởm và run lên lẩy bẩy.
5 Lòng Ta đau xót vì dân Mô-áp;Những người tỵ nạn của họ chạy trốn đến tận Xô-a và tận Ê-lát Sê-li-si-a.Kìa, họ trèo qua đèo Lu-hít, vừa đi vừa khóc thút thít;Kìa, trên đường đến Hô-rô-na-im, họ vừa đi vừa khóc sụt sùi vì bị diệt vong.
6 Kìa, các nguồn nước ở Nim-rim đã cạn khô;Kìa, các đồng cỏ úa vàng, cây cối héo tàn, thực vật chẳng còn chi nữa.
7 Vì thế, của cải họ dành dụm được và những gì họ tích lũy được,Họ đều mang qua bên kia Thác Thùy Dương.
8 Kìa, tiếng khóc than vang khắp biên thùy Mô-áp;Tiếng thổn thức kêu gào vào tận Ê-la-im;Và tiếng rên rỉ nỉ non vọng thấu Bê-e Ê-lim.