10 “Tôi nói,Vào cao điểm nhất của đời tôi,Tôi bị bắt phải đi vào cổng của âm phủ;Tôi bị tước đoạt những năm còn lại của đời mình.
11 Tôi nói,Tôi sẽ không thấy CHÚA, CHÚA ngự trong cõi người sống, nữa;Tôi sẽ không còn thấy người ta, những dân cư sống trên thế giới, nữa.
12 Ðời tôi đã xong rồi, Nó bị cuốn lại và đem đi như chiếc lều của người chăn;Giống như người thợ dệt, tôi cứ mãi lo dệt đời mình,Bỗng dưng Ngài cắt tôi đứt rời khỏi khung cửi;Ngài làm cho tôi không còn ngày và đêm nữa.
13 Tôi trăn trở cho đến sáng;Ngài đã bẻ gãy tất cả các xương tôi, như sư tử xé xác con mồi;Ngài sẽ làm cho tôi không còn ngày và đêm nữa.
14 Như con én, như con nhạn, tôi kêu lên chíp chíp;Tôi thở than như tiếng bồ câu gù;Tôi ngửa trông lên trời cho đến khi mắt tôi sụp xuống: CHÚA ôi, con bị áp lực đến độ tinh thần con suy sụp;Cầu xin Ngài bảo hộ con.
15 Tôi sẽ nói gì đây?Chính Ngài đã phán với tôi,Và Ngài đã cho tôi những gì Ngài phán,Nên tôi sẽ bước đi một cách cung kính trọn đời mình,Vì linh hồn tôi đã từng cay đắng.
16 Lạy CHÚA, người ta sống được là nhờ vào những điều nầy;Sự sống của tâm linh con cũng nhờ vào mọi điều ấy mà thôi: Cầu xin Ngài chữa lành con và cho con được tiếp tục sống.