15 “Có thể nào người mẹ quên con thơ còn bú của mình,Hoặc không thương xót đến con trai ruột của mình sao?Dù người mẹ có thể quên con thơ mình đi nữa, Ta sẽ chẳng quên ngươi.
16 Nầy, Ta đã ghi khắc ngươi vào lòng bàn tay Ta;Các tường thành của ngươi hằng ở trước mặt Ta.
17 Con cái ngươi đang vội vã trở về,Bọn phá hoại và những kẻ làm ngươi bị đổ nát hoang tàn sẽ rời khỏi ngươi.
18 Hãy ngước mắt lên, nhìn quanh, và xem;Tất cả những người ấy đang tụ họp để đến với ngươi.CHÚA phán, Ta lấy chính sinh mạng Ta để bảo đảm;Ngươi sẽ đeo tất cả chúng vào mình như đeo đồ trang sức,Và mang chúng trên người như cô dâu mang giải lụa thắt lưng.
19 Vì những nơi vốn điêu tàn và hoang vắng,Những vùng đất của ngươi vốn đã bị hủy phá tan tành,Khi ấy những nơi đó sẽ trở thành quá chật,Không đủ chỗ cho dân Ta cư ngụ,Những kẻ đã từng ăn nuốt ngươi sẽ lánh xa ngươi.
20 Những đứa con ngươi sinh ra, sau thời gian đau buồn vì đã mất những đứa kia, sẽ nói vào tai ngươi rằng,‘Chỗ nầy chật quá đối với con,Xin cho con chỗ khác để con ở.’
21 Bấy giờ ngươi sẽ dò lòng tự hỏi,‘Ai đã sinh cho tôi những đứa con nầy,Tôi đã mất con và trở thành đơn chiếc,Chúng đã bị bắt đem lưu đày và bị phiêu bạt khắp đó đây,Thế mà ai đã trưởng dưỡng những đứa nầy?Này, tôi đã bị bỏ rơi cho cô độc,Thế mà từ đâu tôi lại có những đứa con nầy?’”