1 CHÚA phán thế nầy, “Chứng thư ly dị mẹ các ngươi, người mà Ta đã rẫy bỏ, đâu rồi?Hoặc trong số những người Ta cho làm chủ nợ, ai là người đã được Ta bán các ngươi cho?Ðúng ra là vì tội của các ngươi mà các ngươi đã bán chính mình;Chính vì sự vi phạm của các ngươi mà mẹ các ngươi đã bị rẫy bỏ.
2 Tại sao khi Ta đến, chẳng còn người nào cả?Khi Ta kêu, chẳng còn ai để trả lời?Phải chăng tay Ta ngắn mà không chuộc được?Hoặc Ta không có khả năng giải thoát hay sao?Kìa, Ta quở một tiếng, biển cạn khô tức khắc;Ta biến các sông thành hoang địa khô cằn;Cá hôi thối vì chẳng còn nước nữa,Chúng chết đi vì hết sạch nước rồi.
3 Ta khoác lên bầu trời một màn đen ảm đạm,Làm vải thô bao trùm chúng lại.”
4 CHÚA Hằng Hữu đã ban cho tôi cái lưỡi của người có học,Ðể tôi biết nói lời nào thích hợp hầu nâng đỡ kẻ ngã lòng.Mỗi buổi sáng Ngài kêu tôi thức dậy;Ngài đánh thức tai tôi để chú ý lắng nghe như một học trò.
5 CHÚA Hằng Hữu mở tai tôi;Tôi không phản đối và chẳng quay bước bỏ đi.
6 Tôi đưa lưng cho những kẻ đánh tôi;Tôi đưa má cho những kẻ nhổ râu tôi;Tôi không giấu mặt để khỏi bị sỉ nhục và phỉ nhổ,
7 Vì CHÚA Hằng Hữu sẽ giúp đỡ tôi;Vì thế tôi sẽ không hổ thẹn;Vì thế tôi sẽ trơ mặt ra như đá lửa;Tôi biết tôi sẽ không bị hổ thẹn.