1 Người công chính qua đời mà chẳng ai quan tâm đến;Người đạo đức bị cất đi mà không ai nghĩ rằng, Người công chính được cất đi là để tránh khỏi tai họa.
2 Người ấy sẽ đi vào cõi bình an;Ai bước đi trong sự chính trực sẽ được an nghỉ trên giường mình.
3 “Còn các ngươi, hãy đến đây,Hỡi con cái của mụ phù thủy,Hỡi dòng dõi của kẻ ngoại tình và phường đĩ điếm.
4 Các ngươi cười nhạo ai?Các ngươi lớn mồm và lè lưỡi chống lại ai?Há chẳng phải các ngươi là con cái của tội lỗi,Và dòng dõi của dối trá sao?
5 Há chẳng phải các ngươi đã hành dâm với các thần tượng dưới mọi cây cổ thụ,Các ngươi giết các con thơ của mình trong các thung lũng,Trong các hốc đá để tế thần sao?
6 Nằm giữa các viên đá trơn tru trong khe suối sẽ là phần của ngươi,Chúng, chính chúng, là phần của ngươi;Ngay cả những vật vô tri như thế mà ngươi cũng dâng lễ quán cho chúng,Ngươi lấy lúa gạo làm của lễ chay dâng cho chúng,Ta há có thể cứ thản nhiên trước những hành vi như thế hay sao?