2 Gia-cốp thuật lại cho cả gia nhân quyến thuộc và căn dặn: “Hãy vứt bỏ hết các thần tượng, dọn mình cho thanh sạch và thay áo xống đi!
3 Chúng ta hãy đứng dậy, lên Bê-tên; tôi sẽ lập một bàn thờ cho Đức Chúa Trời là Đấng nhận lời tôi trong ngày hoạn nạn và ở cùng tôi trong các chặng đường đời.”
4 Họ liền nộp cho Gia-cốp các thần tượng đang cất giấu và các đôi bông tai họ đang đeo. Gia-cốp đem chôn hết dưới gốc cây sồi tại Si-chem.
5 Gia đình Gia-cốp nhổ trại ra đi. Đức Chúa Trời làm cho dân các thành chung quanh khiếp sợ, không dám đuổi theo các con trai Gia-cốp.
6 Gia-cốp và cả gia đình đến Bê-tên mà người Ca-na-an gọi là Lu-xơ.
7 Gia-cốp xây một bàn thờ và đặt tên nơi đó là Ên-bê-tên vì Đức Chúa Trời đã xuất hiện gặp ông tại đây trong ngày ông chạy trốn anh mình.
8 Đê-bô-ra, người vú của Rê-bê-ca qua đời và được an táng tại Bê-tên dưới gốc một cây sồi mang tên là A-long-ba-cúc.