1 Nạn đói vẫn còn trầm trọng.
2 Khi đã ăn hết lúa từ Ai-cập đem về, cha họ lại bảo: “Các con hãy trở xuống và mua một ít lương thực cho chúng ta.”
3 Nhưng Giu-đa thưa với cha: “Người ấy đã nghiêm cấm chúng con: ‘nếu em các ngươi không đi theo các ngươi thì các ngươi sẽ chẳng bao giờ gặp mặt ta nữa.’
4 Nếu cha cho em cùng đi với chúng con, chúng con sẽ xuống mua lương thực cho cha và gia đình.
5 Nhưng nếu cha không cho em đi thì chúng con sẽ không xuống đó đâu vì ông đó đã bảo chúng con: ‘Nếu em các ngươi không xuống đây với các ngươi thì các ngươi sẽ không bao giờ thấy mặt ta nữa.’ ”
6 Y-sơ-ra-ên hỏi: “Tại sao các con khai còn một đứa em nữa mà gây rối cho cha?”
7 Họ đáp: “Ông ấy tra hỏi chúng con thật kỹ về chúng con và về gia đình ta: cha các ngươi còn sống không? Các ngươi còn anh em nào nữa không? Chúng con chỉ trả lời câu hỏi của ông ấy. Chúng con đâu có biết ông ấy lại bảo: ‘Hãy đem em xuống đây.’ ”
8 Giu-đa thưa cùng Y-sơ-ra-ên cha mình: “Xin cha cho cậu em đi với con thì chúng con sẽ ra đi tức khắc, ngõ hầu chúng ta tức là cha và con cái chúng con đều được sống và khỏi chết.
9 Chính con xin bảo đảm an toàn cho em; bản thân con xin chịu trách nhiệm về em trước mặt cha. Nếu con không đem em nó về cho cha và đặt nó tại đây trước mặt cha thì con xin hứng chịu sự quở trách của cha suốt đời.
10 Thật ra nếu chúng ta không lần lửa thì đã đi và về được hai chuyến rồi.”
11 Lúc ấy Y-sơ-ra-ên, cha họ mới bảo: “Nếu việc chẳng đặng đừng thì các con hãy làm điều này. Hãy mang theo trong bao các phẩm vật cho người ấy: một ít nhũ hương và mật ong, hương liệu và nhựa thơm, hạt dẻ và hạnh nhân.
12 Cũng hãy đem theo số bạc gấp đôi số trước vì các con phải trả lại bạc người ta để trong miệng bao của các con. Có lẽ đó là một sự lầm lẫn.
13 Hãy dẫn em các con theo và trở xuống gặp người ấy ngay.
14 Cầu xin Đức Chúa Trời toàn năng cho các con được ơn thương xót trước mặt người ấy để tha đứa con kia và cho Bên-gia-min về với các con. Còn phần cha, nếu phải mất đứa con thì đành phận vậy!”
15 Vậy các anh em đem theo tặng phẩm và số bạc gấp đôi cùng với Bên-gia-min lên đường xuống Ai-cập và yết kiến Giô-sép.
16 Vừa khi thấy Bên-gia-min xuống với anh em. Giô-sép bảo quản gia: “Hãy đưa những người này vào nhà ta, làm thịt một gia súc và dọn bữa ăn vì trưa nay họ sẽ ăn với ta.”
17 Quản gia làm theo mọi điều Giô-sép đã dặn và đưa các anh em vào nhà Giô-sép.
18 Thấy mình bị đưa vào nhà Giô-sép, các anh em hoảng sợ thầm nghĩ: “Chúng ta bị giải vào đây vì số bạc đã để lại trong bao chúng ta lần thứ nhất. Ông ấy muốn tấn công chúng ta, đàn áp chúng ta, bắt chúng ta làm nô lệ và cướp lừa của chúng ta.”
19 Vậy họ đến gần quản gia của Giô-sép và thưa với ông tại ngoài cửa:
20 “Thưa chúa, chúng tôi đã đến đây lần thứ nhất để mua lương thực.
21 Nhưng khi đến nơi dừng lại để qua đêm, chúng tôi dỡ các bao ra thì đều thấy số bạc để nơi miệng bao mình cân nặng đúng y như cũ. Đây chúng tôi có mang theo số bạc đó.
22 Chúng tôi cũng mang thêm số bạc để mua lương thực nữa, không biết ai để bạc đó trong bao chúng tôi.”
23 Quản gia đáp: “Mọi việc đều tốt cả. Đừng sợ chi! Đức Chúa Trời của các anh và Đức Chúa Trời của thân phụ các anh đã để bảo vật trong bao các anh. Còn bạc các anh tôi đã nhận đủ.” Rồi quản gia đưa Si-mê-ôn đến cùng anh em.
24 Quản gia đưa các anh em vào nhà Giô-sép, đem nước cho họ rửa chân và đem cỏ cho lừa ăn.
25 Các anh em sắp xếp tặng phẩm chờ đợi trưa Giô-sép về vì được nghe sẽ phải ăn trưa tại đây.
26 Khi Giô-sép về đến nhà, anh em dâng cho ông các tặng phẩm họ đã đem đến rồi sấp mình xuống đất trước mặt ông.
27 Giô-sép chào hỏi họ và tiếp: “Vị cha già các ngươi từng nói đến có mạnh giỏi không? Cụ còn sống không?”
28 Họ đáp: “Kẻ tôi tớ chúa là cha chúng tôi vẫn còn sống và mạnh khỏe.” Họ lại cúi đầu sấp mình xuống đất.
29 Ngước mắt nhìn, Giô-sép thấy Bên-gia-min em ruột mình, con của mẹ mình, liền hỏi: “Đó có phải là người em út mà các ngươi đã nói không?” Ông tiếp: “Con ơi, cầu xin Đức Chúa Trời ban ơn cho con!”
30 Khi thấy em mình, Giô-sép rất cảm động nên vội vã bước ra ngoài tìm chỗ để khóc. Ông vào phòng riêng để khóc.
31 Sau khi rửa mặt, Giô-sép bước ra tự chủ được và ra lịnh: “Dọn ăn đi.”
32 Người ta dọn cho Giô-sép ăn riêng, còn các anh em cũng ăn riêng và người Ai-cập thường ăn với Giô-sép cũng ăn riêng nữa, vì người Ai-cập ghê tởm người Do Thái nên không thể nào ăn chung được.
33 Các anh em được xếp ngồi trước mặt Giô-sép theo thứ tự tuổi tác từ anh cả đến em út. Họ ngạc nhiên nhìn nhau.
34 Khi dọn các món ăn bầy trước mặt mình cho các anh em, Giô-sép cho Bên-gia-min nhiều gấp năm phần của các người khác. Vậy họ tiệc tùng ăn uống vui vẻ với Giô-sép.