1 Tôi chán ngán cuộc sống; Vì thế tôi sẽ kêu than không ngại ngùng, Tôi sẽ nói lên tự nỗi lòng cay đắng.
2 Tôi sẽ thưa với Đức Chúa Trời: Xin đừng kết án con, Xin cho con biết Ngài buộc con tội gì.
3 Lẽ nào Chúa vui lòng đàn áp, Ruồng bỏ con là công khó tay Ngài làm nên, Nhưng lại chấp nhận mưu đồ kẻ ác?
4 Lẽ nào Chúa có mắt thịt, Nhìn thấy như người trần?
5 Phải chăng Chúa chỉ sống một số ngày như người phàm, Một số năm như loài người,
6 Đến nỗi Chúa phải tìm kiếm tội ác con, Vạch cho ra lỗi lầm con?
7 Vì Chúa biết con vô tội, Không ai cứu con thoát khỏi tay Ngài.
8 Tay Chúa đã nắn và tạo nên con, Nhưng nay Ngài quay lại hủy diệt con!
9 Xin Chúa nhớ rằng Ngài đã nhồi nắn con như đồ gốm. Lẽ nào Ngài bóp nát con thành đất bùn?
10 Có phải Chúa đổ con ra như sữa, Rồi khiến con đông đặc lại như phó mát?
11 Ngài cho con mặc da và thịt, Kết chặt xương gân con.
12 Chúa ban cho con sự sống, Ngài yêu con với tình yêu bền vững, Ngài chăm sóc giữ gìn mạng sống con.
13 Tuy nhiên, Chúa giấu kín những điều này trong lòng, Con biết Ngài có ý định này.
14 Chúa canh chừng xem con có phạm lỗi, Ngài không tha tội ác con.
15 Nếu con làm ác, thì khốn nạn cho con! Nhưng nếu con làm phải, con cũng không dám ngước đầu lên, Vì con no ắp nhục nhã, uống tràn khổ đau.
16 Nếu con được vẻ vang, như sư tử Ngài sẽ săn đuổi con, Ngài sẽ làm dấu kỳ phép lạ để hại con.
17 Ngài luôn có chứng cớ mới chống nghịch con, Cơn giận Ngài gia tăng đối với con, Viện binh tiếp ứng thay phiên nhau tấn công con.
18 Tại sao Chúa cho con lọt lòng mẹ? Ước gì con đã tắt hơi lúc ấy để không mắt nào nhìn thấy con!
19 Ước gì con như chưa hề sống, Từ lòng mẹ xuống ngay mộ phần!
20 Phải chăng con chỉ sống được ít ngày? Vậy xin Chúa ngừng tay, Xin đừng ngó ngàng đến con, Cho con vui thỏa đôi chút,
21 Trước khi con ra đi, không bao giờ trở lại, Ra đi vào cõi tăm tối âm u,
22 Cõi mù mịt như bóng tối, Âm u và hỗn loạn, Nơi đó ánh sáng khác nào bóng tối.