1 Ê-li-pha người Thê-man đáp lời:
2 Lẽ nào người khôn ngoan nói lời tri thức như bão táp, Bụng căng đầy gió đông?
3 Lẽ nào người dùng lập luận vô bổ, Lời vô ích mà tự bào chữa mình sao?
4 Thật vậy, anh gạt bỏ lòng kính sợ Đức Chúa Trời, Anh khinh thường giờ suy gẫm trước mặt Ngài.
5 Tội ác anh hướng dẫn miệng anh, Khiến anh chọn lưỡi gian xảo.
6 Chính miệng anh lên án anh, chớ chẳng phải tôi, Chính môi anh tố cáo anh.
7 Có phải anh là người sanh ra đầu tiên, Có phải anh vào đời trước cả núi non?
8 Anh có được dự nghe trong buổi họp kín của Đức Chúa Trời? Có phải chỉ riêng anh khôn ngoan thôi sao?
9 Có điều chi anh biết mà chúng tôi chẳng biết? Có điều chi anh hiểu mà chúng tôi chẳng hiểu?
10 Giữa chúng ta đây có người tóc bạc tuổi cao, Cao niên hơn cả phụ thân anh.
11 Lời an ủi từ Đức Chúa Trời, Lời Ngài khuyên nhẹ nhàng chưa đủ cho anh sao?
12 Sao trí anh lại nghĩ quẫn, Sao mắt anh mờ đi, không thấy.
13 Đến nỗi anh cả gan giận Đức Chúa Trời, Và miệng anh tuôn ra những lời dường ấy?
14 Loài người là gì mà thanh sạch được? Loài người sanh ra từ người nữ làm sao công chính được?
15 Nếu Đức Chúa Trời không tin cậy ngay cả các thiên thần, Nếu các tầng trời vẫn chưa sạch dưới mắt Ngài,
16 Huống chi loài người gớm ghiếc và hư đốn, Là kẻ phạm tội ác như uống nước lã!
17 Xin anh nghe tôi, tôi sẽ trình bày, Tôi sẽ kể lại điều gì tôi thấy,
18 Điều mà các nhà hiền triết đã dạy, Và không giấu những gì học được từ tổ tiên,
19 Khi Đức Chúa Trời ban đất nước cho riêng họ, Không có người nước ngoài sống giữa họ.
20 Kẻ ác bị dằn vặt suốt đời, Trọn những năm dành cho kẻ hà hiếp;
21 Tiếng kinh hoàng luôn văng vẳng bên tai, Đang bình an, kẻ Hủy Diệt xông vào;
22 Không hy vọng thoát khỏi cảnh tối tăm, Gươm giết hại luôn luôn chực sẵn.
23 Xác kẻ ác bị ném ra ngoài, làm thức ăn cho kên kên, Nó cảm biết ngày tăm tối gần kề.
24 Cảnh khốn khó cùng quẫn làm nó khiếp sợ, Dồn ép nó như ông vua sẵn sàng tấn công.
25 Vì nó đã vung tay lên chống nghịch Đức Chúa Trời, Ra vẻ anh hùng thách thức Đấng Toàn Năng.
26 Nó gân cổ chạy xông vào Ngài, Tay cầm khiên dày có núm, có u.
27 Dù mỡ phủ lấp mặt nó, Căng phồng bụng hông nó,
28 Nó sẽ sống trong những thành sắp bị tàn phá, Nhà cửa bỏ hoang Chờ đổ nát thành đống.
29 Nó không giàu có được, của cải nó không bền, Tài sản nó không lan rộng trên đất.
30 Nó không thoát khỏi cảnh tối tăm; Lửa sém khô các chồi nó, Hơi thở của Đức Chúa Trời cuốn nó đi mất.
31 Kẻ ác chớ cậy vào của phù du mà tự dối mình, Vì của phù du sẽ là phần thưởng của nó.
32 Nó sẽ nhận đầy đủ phần mình trước ngày định, Nhành nó sẽ không xanh tươi;
33 Nó giống như cây nho rụng trái non, Như cây ô liu không đậu hoa.
34 Vì phường vô đạo không con cháu, Và lửa thiêu rụi lều trại cả bọn hối lộ và bọn ăn hối lộ.
35 Chúng cưu mang việc gây hấn và sanh ra tội ác, Dạ chúng thai nghén điều gian xảo.