1 Tại sao Đấng Toàn Năng không định giờ phán xét? Sao những kẻ biết Chúa không thấy ngày đoán phạt?
2 Bọn gian dời mốc phân ranh, Cướp bầy súc vật đem về chăn nuôi;
3 Lùa theo mình lừa của đứa con côi, Cầm làm tin bò của người mẹ góa;
4 Đuổi người nghèo khó ra khỏi đường cái, Mọi kẻ khốn cùng trong xứ phải ẩn tránh;
5 Kìa, người nghèo làm lụng vất vả, Khác nào lừa rừng trong sa mạc, Họ kiếm thức ăn cho con cái, Khác nào lừa rừng tìm mồi trong đồng hoang;
6 Họ lượm lặt rơm rạ trong đồng ruộng, Họ mót nho trong vườn kẻ ác;
7 Họ nằm ngủ mình trần, không manh áo, Không mền đắp trong đêm giá lạnh;
8 Họ ướt đẫm mưa lạnh miền núi, Không nơi đụt, họ nép mình trong hóc đá.
9 Bọn gian ác giật đứa con côi khỏi vú mẹ, Cầm giữ con thơ kẻ nghèo làm tin.
10 Người khốn khổ đi mình trần, không manh áo, Vác bó lúa mà bụng đói meo.
11 Họ ép dầu giữa các hàng cây ô-liu, Họ đạp nho trong bồn mà cổ khát khô.
12 Từ trong thành vang lên tiếng người rên xiết, Kẻ bị thương hấp hối kêu van, Nhưng Đức Chúa Trời không kể đó là tội kẻ ác!
13 Có những người chống nghịch ánh sáng, Không quen thuộc đường sáng, Không đi trên các nẻo sáng.
14 Vừa mờ sáng, tên sát nhân nhổm dậy, Giết kẻ nghèo khổ và khốn cùng. Ban đêm, nó biến thành kẻ trộm.
15 Mắt kẻ ngoại tình chờ lúc trời chạng vạng, Nó tự nhủ: “Không mắt nào thấy được ta,” Rồi nó trùm mặt lại.
16 Bọn trộm khoét vách nhà trong đêm tối, Ban ngày chúng trốn kín mít, Không hề biết ánh sáng.
17 Đối với tất cả bọn chúng, đêm tối mịt là ban ngày, Vì chúng quen thuộc nỗi hãi hùng trong đêm tối mịt.
18 Ước gì bọn ác như bọt bèo trôi dạt trên mặt nước, Phần đất của chúng bị rủa sả, Không ai đi về hướng vườn nho chúng!
19 Ước gì cơn nắng hạn và trời nóng bức cướp mất nước tuyết tan, Và âm phủ cướp mất kẻ phạm tội!
20 Ước gì dạ mang chúng quên chúng đi, Thây chúng ngọt ngào cho dòi bọ, Không ai nhớ đến chúng nữa, Và tội ác gẫy đổ như cây cối!
21 Chúng ngược đãi các bà vợ không sinh đẻ, Đối xử tàn nhẫn với các bà góa chồng.
22 Nhưng Đức Chúa Trời dùng quyền năng hủy diệt kẻ mạnh bạo, Ngài ra tay, chúng mất hy vọng sống.
23 Tuy Ngài để chúng sống bình an vô sự, Mắt Ngài theo dõi mọi đường đi nước bước.
24 Chúng được tôn cao trong chốc lát, rồi biến mất, Chúng khô héo, rũ xuống như cỏ dại, Như gié lúa cắt rời khỏi thân.
25 Nếu không phải vậy, ai có thể chứng minh là tôi dối gạt, Lời tôi chẳng đúng vào đâu?