1 Con người vốn yếu đuối mong manh Sống một số ngày ngắn ngủi, Nhưng lại đầy phiền muộn.
2 Người nở ra như đóa hoa, rồi lại tàn, Người vụt qua như chiếc bóng, không dừng lại.
3 Lẽ nào Chúa quan tâm đến một người như vậy, Và đem con ra xét xử?
4 Ai có thể khiến người ô uế trở thành trong sạch? Không một ai!
5 Vì Chúa đã định ngày cho người, Chúa biết số tháng trong đời người, Chúa đặt cho người một giới hạn không thể vượt qua,
6 Xin Chúa ngoảnh mặt cho người an phận Vui hưởng ngày mình như kẻ làm thuê.