5 Vì Chúa đã định ngày cho người, Chúa biết số tháng trong đời người, Chúa đặt cho người một giới hạn không thể vượt qua,
6 Xin Chúa ngoảnh mặt cho người an phận Vui hưởng ngày mình như kẻ làm thuê.
7 Khi cây bị đốn, ta vẫn còn hy vọng Cây sẽ mọc lại, đâm chồi nẩy lộc.
8 Dù rễ bắt đầu cỗi dưới đất, Và gốc khởi sự chết trong bụi,
9 Vừa bắt được hơi nước, cây liền nứt lộc, Đâm nhành như một cây tơ.
10 Nhưng con người, khi chết rồi, mất tất cả năng lực; Người tắt hơi, rồi về đâu?
11 Như nước hồ bốc hơi biến mất, Như sông cạn dần rồi khô hẳn,