9 Vừa bắt được hơi nước, cây liền nứt lộc, Đâm nhành như một cây tơ.
10 Nhưng con người, khi chết rồi, mất tất cả năng lực; Người tắt hơi, rồi về đâu?
11 Như nước hồ bốc hơi biến mất, Như sông cạn dần rồi khô hẳn,
12 Con người nằm xuống, không hề chổi dậy; Khi bầu trời còn đó, người không hề thức dậy, Không ai có thể đánh thức người khỏi giấc ngủ say.
13 Ôi, ước gì Chúa giấu con nơi âm phủ, Che kín con cho đến khi cơn giận Chúa nguôi, Định kỳ hạn cho con tại đó, Và nhớ đến con khi mãn kỳ!
14 Người chết rồi có thể nào sống lại? Trọn những ngày nghĩa vụ nhọc nhằn, Con sẽ trông chờ phiên gác thế con.
15 Bấy giờ Chúa gọi, con xin thưa, Chúa sẽ nhớ thương công trình của tay Ngài.