11 Ngày đời tôi qua đi, Kế hoạch tôi gẫy đổ, Mơ ước lòng tôi tan vỡ.
12 Các bạn tôi nói đêm sẽ biến thành ngày, Ánh sáng đến gần sau cơn tối tăm.
13 Nếu tôi trông đợi Âm phủ làm nhà, Nếu tôi sắp xếp chỗ nằm trong bóng tối,
14 Nếu tôi gọi huyệt mả: “Ngươi là cha tôi,” Và dòi bọ: “mẹ tôi,” “chị tôi,”
15 Vậy thì hy vọng tôi ở đâu? Có ai nhìn thấy chút hy vọng gì cho tôi không?
16 Hy vọng có theo tôi, Chúng tôi có cùng nhau nghỉ yên nơi bụi đất không?