22 Sao các anh tiếp tục bắt bớ tôi như Đức Chúa Trời bắt bớ tôi? Các anh buộc tội tôi chưa đủ sao?
23 Ôi, ước gì các lời tôi được ghi chép, Ước gì chúng được khắc trên bia,
24 Với bút sắt, rồi mạ chì, Khắc trên đá đời đời còn đó!
25 Nhưng tôi biết chắc Đấng Cứu Chuộc tôi vẫn sống, Ngài sẽ chổi dậy sau cùng để bào chữa cho tôi trên đất.
26 Ngay cả sau khi da tôi đã tróc rơi từng mảnh, Tôi vẫn ước ao được chiêm ngưỡng Đức Chúa Trời trong thân xác này.
27 Chính tôi sẽ ngắm xem Ngài, Mắt tôi sẽ nhìn thấy Ngài, và Ngài không còn xa lạ nữa. Tôi trông chờ đến héo cả ruột gan.
28 Khi các anh bàn tính, “Chúng ta phải bắt bớ nó cách nào đây?” Và nói, “Nguyên nhân thảm họa này là chỉ tại nó thôi!”