20 Vì bụng nó không biết no, Không điều gì nó ưa thích thoát khỏi nó,
21 Không ai sống sót sau khi nó ăn, Cho nên sự thịnh vượng nó không bền.
22 Đang dư dật tột đỉnh, nó bỗng sinh túng quẫn, Sự khốn cùng dồn toàn lực áp đảo nó.
23 Xin Chúa khiến nó đầy bụng, Trút cơn thịnh nộ Ngài xuống như mưa, Làm thức ăn cho nó.
24 Dù nó trốn thoát vũ khí sắt, Mũi tên đồng sẽ đâm thủng nó.
25 Khi nó rút mũi tên ra khỏi lưng, Mũi tên sáng quắc ra khỏi mật gan, Nỗi kinh hoàng chụp lấy nó.
26 Tối tăm dày đặc rình chờ các báu vật giấu kín của nó, Lửa không do người thổi thiêu nuốt nó, Nuốt luôn mọi người còn lại trong lều trại nó.