4 Anh có biết, từ thuở xa xưa, Khi loài người vừa được tạo dựng trên đất,
5 Kẻ ác chỉ reo đắc thắng trong chốc lát, Và kẻ vô đạo vui mừng trong khoảnh khắc?
6 Dù kẻ ác kiêu căng đến tận trời, Đầu nó giáp các tầng mây,
7 Nó cũng sẽ tan biến mất như phân làm chất đốt, Ai từng thấy nó sẽ hỏi: “Nó đâu rồi?”
8 Nó sẽ bay mất như giấc mơ, không ai tìm được, Bị xua đi như ác mộng ban đêm.
9 Mắt từng thấy nó sẽ không thấy nó nữa, Nơi nó ở cũng sẽ không thấy nó.
10 Con cái nó phải xin xỏ người nghèo, Khi tay nó hoàn lại sức sống.