2 Xin các anh lắng nghe lời tôi nói, Đó là cách các anh an ủi tôi.
3 Xin kiên nhẫn cho tôi thổ lộ, Xong rồi, các anh có quyền cười chê.
4 Nào tôi có phiền trách loài người? Tôi không được quyền nóng giận sao?
5 Xin các anh chú ý nghe tôi, Rồi các anh sẽ sững sờ, không thốt nên lời.
6 Khi nghĩ đến, tôi kinh hoàng, Toàn thân run lẩy bẩy.
7 Tại sao bọn gian ác được sống, Lại còn sống lâu và quyền thế?
8 Chúng nhìn thấy dòng dõi chúng ổn định, Con cháu chúng vững vàng.