11 Họ ép dầu giữa các hàng cây ô-liu, Họ đạp nho trong bồn mà cổ khát khô.
12 Từ trong thành vang lên tiếng người rên xiết, Kẻ bị thương hấp hối kêu van, Nhưng Đức Chúa Trời không kể đó là tội kẻ ác!
13 Có những người chống nghịch ánh sáng, Không quen thuộc đường sáng, Không đi trên các nẻo sáng.
14 Vừa mờ sáng, tên sát nhân nhổm dậy, Giết kẻ nghèo khổ và khốn cùng. Ban đêm, nó biến thành kẻ trộm.
15 Mắt kẻ ngoại tình chờ lúc trời chạng vạng, Nó tự nhủ: “Không mắt nào thấy được ta,” Rồi nó trùm mặt lại.
16 Bọn trộm khoét vách nhà trong đêm tối, Ban ngày chúng trốn kín mít, Không hề biết ánh sáng.
17 Đối với tất cả bọn chúng, đêm tối mịt là ban ngày, Vì chúng quen thuộc nỗi hãi hùng trong đêm tối mịt.