8 Họ ướt đẫm mưa lạnh miền núi, Không nơi đụt, họ nép mình trong hóc đá.
9 Bọn gian ác giật đứa con côi khỏi vú mẹ, Cầm giữ con thơ kẻ nghèo làm tin.
10 Người khốn khổ đi mình trần, không manh áo, Vác bó lúa mà bụng đói meo.
11 Họ ép dầu giữa các hàng cây ô-liu, Họ đạp nho trong bồn mà cổ khát khô.
12 Từ trong thành vang lên tiếng người rên xiết, Kẻ bị thương hấp hối kêu van, Nhưng Đức Chúa Trời không kể đó là tội kẻ ác!
13 Có những người chống nghịch ánh sáng, Không quen thuộc đường sáng, Không đi trên các nẻo sáng.
14 Vừa mờ sáng, tên sát nhân nhổm dậy, Giết kẻ nghèo khổ và khốn cùng. Ban đêm, nó biến thành kẻ trộm.