25 Con đã chẳng từng khóc với người gặp khó khăn, Lòng con chẳng từng sầu não với người nghèo khổ sao?
26 Thế mà khi con trông đợi phước hạnh, tai họa xảy đến, Khi con trông chờ ánh sáng, tối tăm lại kéo về.
27 Tôi lo buồn héo cả ruột gan, lòng dạ bất an, Những ngày gian truân ùn ùn kéo đến.
28 Tôi bước đi trong chiếc áo đen tang tóc, không mặt trời sưởi ấm, Tôi đứng lên kêu cứu giữa hội chúng.
29 Tiếng tôi kêu than khiến Tôi trở thành anh em với chó rừng, Bạn bè với đà điểu.
30 Da tôi xám xịt, Toàn thân tôi nóng ran vì cơn sốt.
31 Đàn lia tôi gẩy nhạc sầu tang chế, Sáo tôi thổi lên tiếng khóc than.