19 Chúa sửa trị loài người, khiến họ đau đớn trên giường bệnh, Xương cốt run rẩy triền miên,
20 Đến độ thức ăn cũng gớm ghê, Cao lương mỹ vị cũng phát ngấy.
21 Thân thể họ tiêu hao, Chỉ còn thấy bộ xương xưa bị da thịt che lấp.
22 Linh hồn đã đến bờ vực thẳm, Mạng sống chờ tử thần rước đi.
23 Nếu lúc này có thiên thần xuất hiện, Chỉ một Đấng giữa muôn ngàn thiên sứ, Làm trung gian dạy bảo người điều phải,
24 Thương xót người, và nài xin Đức Chúa Trời: “Xin cứu người khỏi sa vực thẳm, Tôi đã tìm được giá chuộc người.”
25 Da thịt người tươi mát hơn thời niên thiếu, Người phục hồi sức mạnh thuở xuân xanh.