10 Ta định ranh giới cho biển, Đóng cửa, cài then,
11 Và phán bảo: “Ngươi chỉ vô tới đây, không xa hơn nữa. Sóng biển ngang tàng phải dừng lại nơi đây.”
12 Từ khi sinh ra, có bao giờ con ra lệnh cho ban mai, Dạy cho hừng đông biết chỗ của nó,
13 Bảo nó nắm chặt các góc đất, Giũ mạnh cho kẻ ác ra khỏi?
14 Địa cầu đổi dạng như đất sét có ấn dấu, Núi đồi hiện rõ như lằn xếp trên chiếc áo.
15 Hừng đông đánh tan ánh sáng của kẻ ác, Tay chúng giương cao làm điều bạo ngược bị bẻ gẫy.
16 Có bao giờ con dò đến tận nguồn biển cả? Hoặc bước đi nơi sâu thẳm của đại dương?