14 Vì đà điểu bỏ mặc trứng mình dưới đất, Giao cho cát nóng ấp trứng,
15 Không biết rằng một bàn chân có thể giẫm lên, Và thú rừng vô tình đạp nát trứng.
16 Đà điểu đối xử tàn nhẫn với con, dường như chẳng phải con mình, Không lo sợ công đẻ trứng khó nhọc ra vô ích.
17 Vì Ta không ban khôn ngoan cho nó, Cũng không chia thông sáng cho nó.
18 Nhưng khi vươn chân phóng chạy, Nó chê cười cả ngựa lẫn kỵ mã!
19 Con có ban sức mạnh cho ngựa, Khoác bờm phất phơ lên cổ nó,
20 Khiến nó nhảy như châu chấu, Gây kinh hoàng với tiếng hí oai phong?